
Chuyện kể rằng một đôi vợ chồng trẻ vừa dọn đến một khu phố mới. Một buổi sáng nọ, người vợ thấy bà hàng xóm giăng một tấm vải trên giàn phơi thì thốt lên: “Tấm vải bẩn thật! Bà ấy không biết giặt!” Người chồng nhìn thấy thế nhưng vẫn im lặng. Cứ như vậy cho đến một hôm, người vợ nói với chồng: “Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy nhỉ?” Người chồng đáp: “Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.
Trong cuộc sống hằng ngày, chúng ta dễ nhìn thấy lỗi của người khác hơn là nhận ra lỗi của chính mình. Nếu chỉ chăm chăm nhìn vào lỗi của người khác thì chúng ta sẽ phủ nhận tất cả những điều tốt họ làm. Mỗi lúc như thế, con mắt chúng ta đã bị cái xà của thành kiến, ghen ghét che mắt nên không còn khả năng chân nhận cái hay của người anh em. Chúng ta cần phải lấy cái xà trong mắt mình trước, rồi sau đó mới xứng đáng hay đủ sáng để giúp đỡ cái rác rất nhỏ nơi người anh em mình.
Để lấy cái xà ra khỏi mắt, Đức Giêsu đã mời gọi chúng ta hãy đến học với Người vì Người “có lòng hiền hậu và khiêm nhường”. Đây là người Thầy vĩ đại nhất trong những người thầy, bởi vì nơi Người là nguồn mạch cảu Chân-Thiện-Mỹ. Chính từ nơi nguồn mạch viên mãn này mà chúng ta trở nên men, nên muối cho đời.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết Chúa, xin cho con biết con. Xin cho con thấy được những yếu đuối mỏng giòn của thân phận con người để từ đó luôn cậy trông vào Chúa. Amen.
Suy niệm Tin Mừng hằng ngày,
Chấm nối chấm…
0